Một gã chó cắn *

*gã biết giá cả mọi thứ mà không hề biết giá trị của thứ gì hết.

Gã có kiểu nói thế này: Jack Ma khuyên rằng, hãy nói bằng trái tim. Hoặc Steven Jobs thì chưa bao giờ là thất bại nếu bạn chưa từ bỏ. Warren Buffet sống rất giản dị. Gã thuộc nằm lòng những con người và những câu nói kiểu như thế.

Gã để đầu giường những cuốn sách kiểu như: Tôi tài giỏi và bạn cũng thế của Adam Khoo. Tay không gây dựng cơ đồ. Nghĩ giàu làm giàu. Tôi chưa từng thấy gã cầm những cuốn sách ấy lên và suy ngẫm kiểu triết gia. Nhưng – có lẽ, gã đã đọc qua. Điều mà tôi từng thấy là gã lên Youtube mở những video kiểu như: 100 câu nói nổi tiếng của Jack Ma làm thức tỉnh thế giới. Trong khi lão kia thuyết trình, gã vắt chân chữ ngũ và từ từ chìm vào giấc mộng.

Gã kể từng làm việc 18 tiếng mỗi ngày và làm đủ nghề để sống, từ phục vụ nhà hàng đến quản lý quán bar. Gã mở quán ăn. Quán cũng đông khách nhưng rồi gã không làm nữa. Những người bạn đã phản bội và lừa dối lòng tốt của gã. Gã thấy mệt mỏi với cuộc sống hiện tại. Gã muốn tìm một khoảng lặng và gã tới đây trong một căn phòng với sáu chiếc giường tầng, máy lạnh mở sáu tiếng một ngày. Phòng nấu ăn chung, hai chiếc máy giặt.

Khi người ta hỏi gã đang làm gì. Gã bảo: đang ở không. Người ta nhìn gã với vẻ nghi ngờ. Gã nói: nhà mình có điều kiện. Gã sẽ thể hiện một chút kiến thức về nấu ăn khi cuộc đối thoại diễn ra ở nhà bếp (và chẳng còn ở đâu cả). Gã nói nên nấu thế này, thế kia với vẻ từng trải và chắc nịch. Tôi không nghĩ, gã có thể kiểm tiền với đống kiến thức bồng bông như thế. Gã không phải là đầu bếp. Nhưng gã biết, nó nên như thế.

Gã chẳng làm gì, kể từ khi chuyển đến ở chỗ chúng tôi, ngoài việc ăn, ngủ, chơi gam và xem youtube. Giờ giấc sinh hoạt cũng rất thất thường, có những hôm gã chơi game xuyên màn đêm. Đến khi mọi người đi làm hết, gã lại ngủ vùi trong những cơn mơ màng về sự giàu có. Gã xuống bếp nấu ăn và mang tới chỗ cô bạn gái. Gã thường trở về vào lúc 12 giờ đêm. Như thế, ngày qua ngày. Chủ nhật, gã đi lễ nhà thờ và ăn mặc tươm tất hơn một chút.

Gã sẽ trở thành một doanh nhân nhưng điều quan trọng là gã cần nghỉ ngơi. Gã người cao lớn, vóc dáng cũng cân đối, khuôn mặt góc cạnh. Tôi cũng nghĩ gã sẽ trở thành một doanh nhân với những mối liên hệ về sự giàu sang dày đặc trong đầu gã.

Đó là dạo chúng tôi còn có thể nói chuyện với nhau. Vào một ngày mưa và đường phố Sài Gòn nổi lềnh bềnh những thứ rác rưởi. Nếu có thể bắt chuyện với ai đó trong phòng, gã sẽ nói: cái đất nước này, trăm năm nữa, cũng chẳng thể khá nổi với những đứa đầu bò và tham tiền. Bao nhiêu tiền chúng nó ăn hết, kể cả con cháu chúng nó. Dân chúng là một lũ dốt đặc. Gã sẽ nói ra hàng trăm thứ xấu xa của chủ nghĩa cộng sản. Những đứa đầu bò, những kẻ hám tiền.

Những ngày sắp Tết, tôi được tặng một chai rượu vang. Mọi người đã về hết, trong phòng chỉ có hai chúng tôi. Tôi nghĩ mình sẽ mời gã chai rượu vang này như một cách chia tay trước khi nghỉ Tết. Khi tôi nói ra ý định của mình. Gã với cái vẻ khinh khỉnh, đôi chân mày hơi nhướng lên một chút. Gã làm tôi bất ngờ khi câu đầu tiên mà gã nói lại là: chai này chắc khoảng 160k. Tôi hơi khựng lại và nghĩ rằng, chai rượu này thật tầm thường. Tôi không hiểu, khi nhìn bức tranh với giá 5 triệu, gã sẽ nói gì. Nhưng rồi chúng tôi cũng khui chai rượu và uống với nhau.

Gã bảo, sẽ không đi làm chỉ để kiếm 7-8 triệu/tháng. Có những suy nghĩ khác biệt giữa người giàu và người nghèo. Gã sẽ trở thành một doanh nhân. Người giàu sẽ suy nghĩ trở thành một người giàu có, tự tao ra công việc cho mình, còn người nghèo họ chỉ chờ ban phát và so bì. Họ sống ích kỷ, vụn vặt và nhỏ nhen. Hãy học cách tư duy như những người giàu: hãy luôn nghĩ lớn và làm những việc lớn, hãy theo đuổi sự giàu có như đam mê và thật hạnh phúc khi kiểm được thật nhiều tiền.

Câu chuyện không hứng thú vì cái vẻ lơ đãng của tôi. Tôi và gã thật sự không có nhiều điểm chung. Nhưng gã lại khác, gã vẫn nói với cái kiểu hùng hồn và trải đời. Tôi không hiểu gã sẽ nói thế nào, khi đứng trước một người giáo viên, ở một vùng xa xôi hẻo lánh với mức lương còm cõi 4 triệu/tháng. Gã sẽ coi thường những công việc kiểu như thế, gã sẽ bỏ nghề giáo và đi cho vay nặng lãi. Gã bảo công việc của tôi thật khó làm giàu. Tôi cũng nghĩ thế.

Tết tôi sẽ không về quê mà ra Nha Trang ở vài ngày. Tôi có nhiều người thân ở đó. Tôi không biết gã quan tâm điều gì ở tôi. Gã nói rằng: gã sẽ không bao giờ đi Nha Trang thêm một lần nào nữa. Đó là một nơi tồi tệ. Rác và rác. Chặt chém đủ thứ. Bọn ngoại quốc, chúng đi du lịch như muốn đánh chiếm hết những hòn đảo. Nếu có tiền, gã sẽ đi BangKok hay Seoul.

Sau Tết trở lại, tôi không còn muốn nói chuyện với gã nữa. Tôi biết những câu chuyện sẽ đi đến đâu. Những vực thẳm, những nơi đầy bụi bẩn và rác thải, hay một nơi toàn mùi tiền. Gã làm tôi thấy khó chịu, bởi giờ giấc sinh hoạt ngày ngủ, đêm chơi game. Bởi những tiếng nhóp nhép khi gã ăn táo, khi gã hút rột rột hộp sữa. Tiếng cót két khi gã bước xuống chiếc giường tầng. Những tiếng súng và những lời cộc cằn trên màn hình điện thoại: “Dm, một mình tao chấp hết.”


4 bình luận về “Một gã chó cắn *

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.